doc truyen tieu vuong phi khuynh quoc
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi , chương 11 của tác giả Bình Quả Trùng Tử cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
We found that 9% of them (20 requests) were addressed to the original Truyen.qiqi.vn, 77% (164 requests) were made to Img.qiqi.vn and 7% (14 requests) were made to Apis.google.com. The less responsive or slowest element that took the longest time to load (2.6 sec) relates to the external source Img.qiqi.vn.
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, sủng Nàng vốn là sát thủ đệ nhất của thế giới hiện đại, tay nhuộm vô số máu người. Không ngờ trong một lần vô tình xuyên về thời cổ đại, nàng trở thành trưởng công chúa của Băng Phong quốc. Mẫu thân nàng là hoàng hậu bị thất sủng, năm nàng lên 4 mẫu thân bị hạ
Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương. Thể loại: Huyền Huyễn, cổ trang, cung đấu, xuyên không. Nàng quận chúa kiêu ngạo của Đông Tề Quốc nổi danh vì dung mạo và cá tính của mình. Đông Tề Quốc vì nàng mà vài lần hao hụt quốc khố, vừa kiêu ngạo lại ương ngạnh
Top 10 phim truyện Trung Quốc về chốn hậu cung hay nhất. By Mắt Cận On Th2 22, 2022. Từ trước đến nay, một trong những đề tài phim cổ trang Trung Quốc được khán giả yêu thích nhất là đề tài về chốn hậu cung. Theo dõi từng tác phẩm phim ảnh ấy, chúng ta không chỉ giải trí
Rencontre Et Chat En Ligne Gratuit. Chuyện này Lạc Tử Mộng đã sớm dự đoán được từ trước, khi nàng ta ngã xuống đã cố ý tạo thành tiếng động lớn, không chỉ khiến Hàn Hạo Thần cảm thấy thương hại nàng ta, mà còn khiến người khác xem nàng là "Đố phụ".Thật ra nàng sớm nên nghĩ đến chuyện này có thể sẽ xảy ra? Nhưng nàng lại bị kích động, bởi vì bản thân nàng không thể chấp nhận được chuyện nữ nhân khác nhào vào trong lòng Hàn Hạo nàng thật không ngờ, Hàn Hạo Thần lại có thể đau lòng vì Hoa Thiên Nhụy, chẳng lẽ những lời Lan phi nói là thật sao? Thật ra thì Hàn Hạo Thần cũng có tình cảm với Hoa Thiên Nhụy, chỉ vì nàng ta đang còn nhỏ tuổi, nên phải đợi nàng ta lớn thêm một chút mới cưới vào cửa?Hàn Hạo Thần đỡ Hoa Thiên Nhụy ngồi ở trên ghế, Hoa Thiên Nhụy liền thừa dịp ngả vào trong ngực của hắn, mi tâm của hắn khẽ nhíu lại, nhưng đang ở trước mặt của mọi người nên không tiện đẩy nàng ta cảnh tượng đó, Lạc Tử Mộng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, nàng đi ra phía sau Thiên Điện sau đó liền chạy một mạch ra ngoài , lại phát hiện quanh đi quẩn lại căn bản không tìm thấy lối ra khỏi hoàng mặt nàng toàn là hoa tươi nở rộ, xem ra đây chắc là Ngự Hoa Viên, trời lạnh như thế này tại sao hoa có thể nở rộ như vậy, sau đó nàng suy nghĩ lại, nơi này là hoàng cung, không gì là không thể, mùa đông ở đây hoa nở rộ là chuyện thường Ngự Hoa Viên có xích đu, nhìn qua trang sức và cách ăn mặc chắc hẳn đám người kia có thân phận cũng không tệ , chỉ là cung nữ cũng được đối xử tốt như vậy, không làm cho chủ tử tức giận đã là chuyện tốt rồi. Nghĩ lại nàng quả thật là may mắn, khi xuyên qua không xuyên đến trong cung làm cung nữ hoặc làm a hoàn, nhưng nàng không phải là một người cam chịu số phận, nếu nàng đã lựa chọn hắn, dù hắn là Vương Gia, nàng cũng sẽ không cùng người khác tranh giành phu quân, trừ phi nàng càng đu xích đu càng đưa nàng bay lên cao, ở trên cao thì nàng có thể nhìn phong cảnh ở trước mặt không sót một thứ gì những cung nhân đang bận rộn đi lại, đám phi tần nhàn nhã, vô ưu vô lự đang cùng đám hoàng tử và công chúa của bọn họ chơi đùa ở trong hoa nhưng yên bình như vậy có thể kéo dài được trong bao lâu? Một năm? Năm năm? Hay là mười năm?Hàn Vũ nước, nàng chưa từng nghe qua đất nước này, cũng có nghĩa là một ngày nào đó sẽ bị diệt vong. Hôm nay ngươi cùng ta tranh đoạt, cuối cùng không phải là trở thành vật trong túi người khác sao?"Ngươi là người phương nào?" Đột nhiên nàng nghe được một giọng nói của thái giám truyền đến, thấy Lạc Tử Mộng không để ý tới mình, hắn liền tiến đến đứng ở trước mặt nàng nói, "Thật là to gan lớn mật, còn không mau di xuống, ngươi có biết đây là xích đu của ai không?"Lạc Tử Mộng mỉm cười yếu ớt, xem ra lại là một tên nô tài chó cậy gần nhà, liệu hiện tại chủ tử của hắn có đang đứng nhìn xem cảnh tượng này không? Nếu không tại sao hắn có thể dùng cái giọng điệu này nói chuyện với nàng, chẳng qua nghe hắn nói như vậy cũng có thể hiểu rằng hắn chỉ là một tên nô tài ngu xuẩn, như thế nào lại không nhìn ra hiện tại quần áo nàng đang mặc trên người cũng không phải cung nữ bình thường có thể mặc?Nếu như là một tên nô tài thông minh, nên hỏi nàng cho rõ ràng sau đó mới quyết định dùng giọng điệu nào đến nói chuyện với nàng, cho nên người như hắn, cả đời này chỉ có thể làm một tên tiểu nô tài, hơn nữa còn bị chủ tử đem ra xả tiểu thái giám thấy Lạc Tử Mộng cười hắn liền nổi giận "Ngươi còn cười? Có tin ta sẽ đi bẩm báo nương nương để người trừng trị nha đầu không hiểu chuyện như ngươi không?""Hả? Ngươi tên là gì? Nương nương nhà ngươi là ai vậy?" Trái lại nàng rất có hứng thú cùng hắn nói chuyện, dù sao mới vừa rồi nàng cũng nhất thời tức giận, hiện tại đi khi dễ cái tên tiểu thái giám này cũng trở thành một chuyện thái giám vừa nghe nàng hỏi vậy, liền chống nạnh bắt đầu đắc chí đứng lên "Ta tên là Đậu Tử, nương nương nhà ta là Lan phi nương nương, người đang là tâm phúc của hoàng thượng, hiện tại ngươi đang chơi xích đu của nương nương nhà ta, nếu không muốn chết thì nhanh xuống đi."Lạc Tử Mộng cười thầm, thật là có duyên, mới vừa rời khỏi hai tỷ muội họ, nhưng cuối cùng vẫn đụng phải nô tài cùng xích đu của nàng ta. "Oan gia ngõ hẹp" câu này quả không sai."Thì ra là xích đu của Lan phi nương nương?" Nàng lười biếng nói, tròng mắt cười như không cười nhìn về phía thái giám tên Đậu Tử kia vốn đang đắc chí lại nhìn thấy nàng vẻ mặt lười biếng của nàng, khóe miệng nàng cười nhạt khiến hắn gấp đến độ dậm chân nói "Ngươi nói nhảm, ngươi còn không mau xuống!""Nếu là ta không xuống thì sao?" Nàng căn bản không đem tên tiểu thái giám mới mười ba mười bốn tuổi để ở trong mắt, chẳng qua hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi"Ngươi. . . . . ." Quả nhiên Đậu Tử không nén nổi tức giận, hắn chỉ tay về phía Lạc Tử Mộng nói "Nếu như ngươi không xuống, cẩn thận ta đi tìm người tới dậy dỗ ngươi!""Ngươi sẽ đi tìm ai tới dạy dỗ Thần vương phi?"Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên khiến hai người đều có chút sững sờ, Đậu Tử vội vàng quỳ xuống trên đất cầu xin "Tham kiến Thần vương điện hạ."Lạc Tử Mộng không quay đầu lại, nàng lẳng lặng dừng xích đu lại không nói câu gì. Ngược lại nàng có chút không ngờ nhanh như vậy hắn đã tìm được nàng, nàng còn tưởng rằng hiện tại hắn đang cố gắng an ủi Nhụy nhi của hắn cơ đấy. Mà nàng là gì trong lòng hắn? Chẳng qua nàng chỉ là một cô nhi vô thân vô cố mà thôi, dù ở hiện đại hay cổ đại nàng cũng chỉ có một mình."Nô tài đáng chết, mới vừa rồi nô tài lỡ lời, nô tài thật không biết vị này là Thần vương phi, Thần vương phi thứ tội, Thần vương phi thứ tội, xin Thần Vương Gia hãy trách phạt nô tài."Hiển nhiên Đậu Tử bị Hàn Hạo Thần làm cho sợ hãi, hắn thật không nghĩ tới người ngồi ở trên xích đu lại là Thần vương phi, hắn còn tưởng rằng không biết cung nữ nào lại có lá gan lớn muốn gây sự chú ý của hoàng thượng mà ngồi trên xích đu của Lan phi. Bởi vì trong cung chuyện như vậy là chuyện thường gặp, có nhiều cung nữ không muốn chết già ở trong cung, liền tìm cách quyến rũ hoàng thượng, không ngờ hắn lại đắc tội với người không nên đắc Tử Mộng vừa đi lại vừa nói "Thôi, dù sao ngươi cũng không biết thân phận của ta, huống chi đánh chó cũng phải ngó mặt chủ không phải sao?""Nô tài đáng chết, tạ Thần vương phi thứ tội." trên trán Đậu Tử liên tiếp chảy mồ hôi lạnh, nghe thấy Lạc Tử Mộng vừa nói thế liền thở phào nhẹ không nhanh không chậm nói "Chết? Chủ tử của ngươi nhìn thấy thì sao, mau đứng dậy đi, nếu ngươi bị thương chẳng phải chủ tử của ngươi sẽ đau lòng sao, đến lúc đó không chừng sẽ ôm ngươi đi nhìn ngự y đó."Đậu Tử lúng túng cười "Thần vương phi nói đùa, nô tài mệnh khổ, trừ mình ra, ai sẽ đau lòng vì nô tài đây?"Nàng cười khổ một tiếng "Đúng vậy, ở chỗ này không có thân phận không có địa vị, trừ mình ra, ai sẽ đau lòng đây?"Hàn Hạo Thần nghe nàng nói vậy, tròng mắt lóe sáng, tuy nàng đang nói chuyện với tên thái giám kia nhưng hắn biết nàng đang ám chỉ hắn. Làm sao để nàng hiểu được tấm lòng của hắn đây? Mới vừa rồi khi hắn không thấy nàng đâu, hắn đã cảm thấy rất lo sợ liền lập tức phái người đi tìm nàng khắp nơi, nếu không phải nàng đang chơi xích đu, mà ở bên ngoài hoàng cung thì hắn thật khó có thể tìm thấy nàng."Mộng nhi, mau xuống đây, chúng ta phải trở về rồi." Hàn Hạo Thần vươn tay về phía nàng."Thần Vương Gia muốn ta trở về sao? Vậy thì chàng nhận lầm người rồi?""Mộng nhi, có gì trở về rồi hãy nói được không?"Thái độ của Hàn Hạo Thần khiến Đậu Tử có chút ngây ngẩn, trong ấn tượng của hắn, Hàn Hạo Thần tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện với bất kỳ người nào, dù nói chuyện với huynh đệ hắn cũng dùng giọng điệu lạnh lùng, đối với nô tài càng phải như vậy, chưa từng thấy qua hắn dịu dàng với Tử Mộng nhìn lên trời hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng không còn nơi nào khác để trở về, trừ trở về Thần vương phủ ra nàng không còn nơi nào để đi? Ở lại hoàng cung? Nơi đây cũng không phải là nơi tốt đẹp đu chậm rãi dừng lại, tay của hắn đang giơ ở trước mặt nàng, nhìn lòng bàn tay hắn, vừa nhìn liền biết ngay đây là bàn tay của người tập võ, trên tay nổi lên nhiều vết chai, mỗi một lần hắn vuốt ve mặt nàng, nàng đều có thể cảm nhận được lòng bàn tay của hắn thô ráp, nhưng nàng luôn thích cảm giác hắn vuốt ve mặt bây giờ. . . . . .Nàng lạnh lùng hất tay hắn ra đứng dậy đi về phía trước."Mộng nhi." Hắn đuổi theo giữ chặt vai né người sang một bên thoát khỏi tay của hắn nói "Không phải đi về sao?"Hắn trầm mặc một hồi "Nàng còn đang tức giận chuyện vừa rồi sao?"Nàng quay đầu cười lạnh "Sao dám, chàng là Vương Gia, chàng muốn làm gì thì ai có thể cấm được, ta có tư cách gì mà tức giận !"Hàn Hạo Thần nhấp nhẹ môi mỏng, bộ dạng của nàng như vậy mà bảo là không tức giận, sợ rằng hôm nay nếu hắn không làm nàng bớt giận xem ra sau này bản thân khó sống nổi. Thiệu Tần đang đứng bên cạnh cúi đầu không nói tiếng nào, chắc hẳn hắn cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết."Ta biết nàng đang giận ta." Hắn ôm nàng vào mới chạm vào lồng ngực của hắn, Lạc Tử Mộng cảm giác toàn thân muốn bốc hỏa, bởi vì nơi đó rõ ràng vẫn còn mùi hương của Hoa Thiên Nhụy, trên người trượng phu của mình có mùi của nữ nhân khác, bất luận là một vị thê tử nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, huống chi đang trong lúc tân gắng sức đẩy hắn ra, ngước đầu lên giận dữ nói "Có ghê tởm hay không? Mới vừa ôm hết người này tới người khác giờ lại quay sang ôm ta, nghe đã thấy mắc ói."Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần sững sờ, đám cung nhân bên cạnh càng thêm cả kinh lui về phía sau vài bước. Nhưng Lạc Tử Mộng không hề để ý đến việc đáy mắt hắn lóe lên kinh ngạc, nàng gào xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe được sau lưng Thiệu Tần vội vàng mở miệng "Vương Gia. . . . . . Ngài đừng. . . . . ."Nàng tò mò, không biết hắn đang làm cái gì, khi nàng quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy Hàn Hạo Thần đang đứng đó cởi quần áo, nàng vội vàng tiến lên nhìn động tác của hắn nhíu mày hỏi "Chàng đang làm gì vậy?"Chỉ thấy hắn cởi áo khoác, đem ngọc đái buộc ở bên trong y phục, gió lạnh thổi tới cũng khiến người đang mặc áo bông thật dày cũng cảm thấy run rẩy, thế nhưng hắn lại đem áo khoác ném cho Thiệu Tần nói "Đem đi đốt.""Vương Gia, bộ y phục này ngài chỉ mới mặc qua hai lần, hơn nữa tốn hơn ngàn lượng bạc mới mua được nó." Thiệu Tần cảm thấy thật đáng tiếc, bộ y phục này giá trị hơn ngàn lượng, cứ như vậy đốt đi, không phải tương đương với đốt tiền sao?Thế nhưng mặt hắn không đổi sắc nói "Đốt." Khi nhìn về phía Lạc Tử Mộng rõ ràng vẻ mặt hắn đã hòa hoãn hơn "Nếu như làm vậy thì sẽ không còn mùi gì nữa, nàng sẽ không tức giận nữa phải không?"Nàng nhìn bộ y phục, nghe Thiệu Tần nói giá trị lên đến ngàn lượng, thật ra khi nàng nhìn thấy hắn mặc bộ y phục này ôm qua Hoa Thiên Nhụy, thì trong lòng cảm thấy không thoải mái. Chỉ là đốt y phục. . . . . ."Đốt y phục, chàng không sợ điềm xấu sao?" Đối với Trung Quốc mà nói, trừ phi là người chết mới đốt y phục, nếu không thì điều không may mắn sẽ xảy đến. Mặc dù chỉ là lời nói của người xưa để lại, nhưng vẫn có rất nhiều người dùng tay vuốt ve mặt nàng mỉm căn bản sẽ không để ý đến một bộ y phục, cho dù là hơn ngàn lượng, trong lòng hắn nàng là vô Tử Mộng không muốn trong sinh mệnh của hắn tồn tại một nữ nhân khác, dù chỉ là một góc trong lòng cũng không đẩy tay hắn ra, cảm giác ngón tay hắn có chút lạnh lẽo, nàng cố ý không để ý đến hắn, sau đó lạnh nhạt nói "Y phục có thể thiêu hủy, vậy tay chàng cũng từng chạm qua nàng ta, chẳng lẽ cũng muốn chém đứt sao?""Vương phi. . . . . ." Thiệu Tần Nhất thét lên kinh hãi, nhưng lại bị Hàn Hạo Thần ngăn lại."Nếu chém đứt tay rồi sẽ rất bất tiện?""Chẳng hạn như? Ta sẽ không thể ôm nàng?""Ta sẽ không dễ dàng để chàng ôm ta!"Lạc Tử Mộng thét lên một tiếng kinh hãi, cả người bị hắn ôm lấy bay lên không. Cũng bởi vì nàng thét lên một tiếng như vậy, khiến đám cung nhân ở xung quanh chú ý đến."Thả ta xuống! Chàng ôm ấp người khác tới nghiện rồi phải hay không?" Thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng thật muốn tìm một chỗ để chốn."Là ta thích ôm nàng thôi, nếu nàng còn chưa hết giận, vậy ta sẽ ôm nàng đi dạo hoàng cung một vòng." Hắn ôm nàng thật chặt sau đó xoay người chuẩn bị rời đi."Này!" Nàng nhìn thấy cửa Thiên Điện cách đó không xa, hoàng thượng và hoàng hậu, mấy người bọn họ đang nhìn hai người, tình cảnh như thế khiến nàng không biết nói gì, "Ai muốn đi dạo cùng chàng, chàng có đủ sức lực để đưa ta đi khắp hoàng cung sao?"Hàn Hạo Thần tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói "Ta có đủ sức lực hay không, không phải nàng là người biết rõ nhất hay sao?".Mặt Lạc Tử Mộng đỏ lên, hắn dám giở trò lưu manh với thấy cách đó không xa Hoa Thiên Nhụy đang cắn răng nghiến lợi, tức giận trong lòng Lạc Tử Mộng đã dịu bớt xuống "Trước tiên chàng thả ta xuống đi!"Hàn Hạo Thần cúi đầu nhìn nàng cuối cùng vẫn đặt nàng khi hai chân chạm đất, nàng đi tới phía sau hắn, vỗ vỗ lưng của hắn ra lệnh "Cúi người xuống."Thiệu Tần ở một bên há miệng ngạc nhiên sau đó vội vàng ngậm miệng mắt bao người, Hàn Hạo Thần mỉm cười cúi người xuống, nàng có thể ra lệnh cho hắn, còn tốt hơn việc nàng cùng hắn chiến tranh lạnh. Hắn vừa cúi người xuống, Lạc Tử Mộng liền nằm lên trên lưng hắn."Đi thôi" Lúc nói những lời này tựa như mới vừa rồi nàng không có tức giận với hắn, khi hắn cúi người xuống, trong giây phút đó nàng đã không còn giận hắn nữa hắn cõng nàng, nàng có cảm giác tất cả ánh mắt đang dồn về phía nàng, mà tròng mắt của Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan giống như một thanh kiếm muốn đâm thủng lưng của nàng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của các nàng hôm nay ra sao?Hàn Hạo Thần muốn cõng nàng về phía xe ngựa thì nàng đột nhiên mở miệng nói "Chàng cõng ta đến trước cửa thành đi."Từ chỗ bọn họ đến cửa thành còn cách trăm mét cự ly, dọc đường đi hình ảnh Hàn Hạo Thần cõng Lạc Tử Mông đều rơi vào trong tầm mắt của Hoa Thiên Nhụy, tất cả cung nhân cùng thị vệ đều thấy cảnh tượng này. Mặc dù Lạc Tử Mộng được Hàn Hạo Thần cõng ở trên lưng, nhưng những khó chịu trong lòng nàng cũng không giảm bớt. Chuyện mới vừa rồi hắn ôm Hoa Thiên Nhụy nàng vẫn canh cánh trong lòng, hành động nãy giờ của nàng chẳng qua cũng chỉ muốn chọc tức Hoa Thiên Nhụy mà thôi, chỉ có làm như vậy nàng mới có thể hả giận?Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ đến bản thân mình lại để ý chuyện này như vậy, vừa nghĩ tới việc ánh mắt Hoa Thiên Nhụy nhìn xuyên qua đám thái y nhìn nàng hả hê cười, trong lòng nàng như có gai đâm vào. Xe ngựa đi phía sau bọn họ từ từ đi về phía trước, suốt đường đi Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng không nói câu dù là như vậy, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm nàng đang giãy biết nàng là một nữ tử khác người, chưa bao giờ nàng cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đối với nàng mà nói nam nữ đều bình đẳng như nhau. Về chuyện tình cảm hai bên phải một lòng với nhau, cũng chính bởi vì nàng đặc biệt như vậy, mới khiến cho hắn càng thêm yêu nàng, mà ý tưởng của nàng cũng chính là ý nghĩ của hắn."Đến" Hắn dừng bước chậm rãi mở miệng, giọng nói nhu hòa không có một tia tức người ngồi lên xe ngựa, Lạc Tử Mộng lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, không nói câu Thiên Điện, Hàn Hạo Hữu không thể tưởng tượng nổi những gì mình vừa thấy, hắn nhìn về phía xe ngựa đang dần đi xa mở miệng nói "Thật không nghĩ đến nhị đệ lại cưng chiều Mộng nhi như vậy."Hoàng hậu cảm khái, trong con ngươi ẩn chứa sự hâm mộ "Đúng vậy, người ta nói ' con người sắt đá cũng có lúc Nhu Tình ', vốn thần thiếp không tin, hôm nay xem ra mọi chuyện đúng thật rồi, Thần vương phi thật có phúc.""Hoàng hậu cảm giác mình không phải là người có phúc sao?" Hàn Hạo Hữu ghé mắt nhìn về phía hoàng hậu cả kinh, mới vừa rồi lại lỡ lời, vội vàng cười một tiếng nói "Thần thiếp có thể được hoàng thượng ưu ái, tự nhiên cũng là người có phúc."Hàn Hạo Hữu cười nhạt không có lên tiếng, hắn xoay người rời khỏi Thiên Điện, hoàng hậu cũng vội vàng đi phi quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy nói "Muội có tức giận cũng vô dụng thôi, tức giận chỉ khiến muội thất bại, người khác cũng không bị thương tổn nửa phần.""Vậy muội phải làm sao?" Hoa Thiên Nhụy không ngừng nắm chặt chiếc khăn trong tay. "Mới vừa rồi tỷ cũng thấy đấy, Thần ca ca vừa nhìn thấy con tiện nhân Lạc Tử Mộng kia rời đi liền mất hồn mất vía, vừa nghe ngự y nói thương thế ở chân của muội không có vấn đề gì, chỉ cần dán mấy tấm thuốc dán là có thể khỏi, hắn liền lập tức ném muội qua một bên đuổi theo nàng ta, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng thấy qua hắn đối với người nào như vậy.""Người ta mới tân hôn , muội cho rằng chỉ cần có vết thương ở chân của muội mà có thể lưu lại tim của hắn sao?" Lan phi cười lạnh, xem ra muội muội của nàng ta vẫn còn rất đơn Thiên Nhụy nhìn về phía Lan phi có chút giận dỗi nói "Nhưng. . . . . . Đây không phải là tỷ dạy cho ta làm như thế sao? Nếu như không muốn dùng, sao tỷ còn bảo ta làm bộ ngã xuống?"Lan phi cười cười lắc đầu "Ai da, muội muội ngốc của ta! Nếu chỉ dùng một chiêu liền có hiệu quả, chắc tất cả nữ nhân trong hậu cung đều bị ta đuổi đi hết rồi? Muội gấp cái gì? Mới vừa rồi muội chỉ ngã vào trong ngực Thần vương gia thôi mà nữ nhân kia đã tức giận đến xoay người bỏ đi rồi, nàng ta cũng chỉ là một bình dấm chua mà thôi? Biết rõ nàng ta là một người như thế nào, sau này muốn đối phó nàng không phải là không biết có là biện pháp?""Tỷ tỷ! Tỷ thật thông minh!" Hoa Thiện Nhụy lúc này mới nhếch môi khẽ cười, "Vậy sau này ta phải làm gì?"Mặc dù cùng một mẹ sinh ra, nhưng có lẽ bởi vì mẫu thân chết sớm, nên tính tình huynh muội ba người bọn họ cũng khác xa. Hoa Thiên Lan giống cha hơn, trí khôn không thua nam nhi, cho nên Hàn Hạo Hữu muốn giữ nàng ở bên người bày mưu tính kế cho hắn, Hoa Thiên Nhụy giống mẹ hơn, đơn thuần ngay thẳng. Nhưng nhờ Hoa Thiên Lan hun đúc mà tính tình cũng thay đổi. Hoa Thiên Sóc thân là Phiêu Kỵ đại tướng quân, về mưu trí của hắn không cần nói nhiều lời, trí khôn kế thừa của phụ thân, tính cách kế thừa của mẫu thân, cho nên hắn không mấy khi cùng phụ thân và Hoa Thiên Lan bàn bạc mưu bởi vì không hợp ý kiến của nhau, nhưng ngược lại hắn rất thân thiết với Hàn Hạo phi dùng ngón trỏ chọc chọc đầu của nàng nở nụ cười bất đắc dĩ "Thật là một nha đầu nóng nảy, ghé sát tai lại đây."Hoa Thiên Nhụy nghiêng tai qua, Lan phi nói nhỏ với nàng mấy câu, nàng luôn mồm khen hay.
"Quý hộ vệ tại sao lại gọi nàng như vậy?" Liên Vân cười Vân Hạc lúng túng sắc mặt ửng đỏ, hắn sờ sờ cái ót sau chậm rãi nói "Trước kia nghe ngươi cùng vương phi gọi như vậy, cho nên. . . . . ."Lạc Tử Mộng cũng bị chọc cười, vốn dĩ lúc rời khỏi phủ tướng quân tâm trạng không vui lắm, bây giờ bị Quý Vân Hạc náo loạn như vậy tâm trạng cũng khá hơn rồi."Không sai, đó chính là Hoa Hồ Ly, chuyên quyến rũ chồng của người khác." Lạc Tử Mộng mỉm cười Vân Hạc cũng hiếm khi cười cười, sau đó dường như có điều suy nghĩ trầm giọng nói "May mắn là Vương Gia đối với Vương phi chung tình, nếu không cứ cố gắng giống như Hoa Hồ Ly, chỉ sợ đã sớm vào cửa."Đôi mắt của hắn cũng thoáng qua cảm giác ảm đạm khó phát giác."Đúng vậy, nói đến Vương Gia, đúng là một người hiếm thấy, bây giờ có rất ít nam tử nguyện ý khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi." Liên Vân cũng gật đầu liên Tử Mộng nghe vậy Quý Vân Hạc một lát, sau đó nói "Nam tử như vậy dù ít, nhưng cũng không phải là không có." Nàng ngước mắt nhìn về phía Quý Vân Hạc nói, "Ta tin tưởng Vân Hạc cũng như vậy, nếu có thê tử, nhất định sẽ chung tình.""Thuộc hạ từ đầu tới cuối. . . . . .""Phốc ~" Lạc Tử Mộng thật sự không nhịn được bật cười, lời như vậy không phải chỉ có nữ nhân mới nói sao?"Thuộc hạ nói là, thuộc hạ nguyện ý cả đời bảo vệ vương phi, bảo vệ vương phi chu toàn." Quý Vân Hạc cũng vì lời nói vừa rồi của mình có chút xấu hổ."Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy vợ? Liên Vân ngươi không cần lập gia đình? Các ngươi không muốn tìm người xây dựng gia đình? Cả đời. . . . . ." Lạc Tử Mộng hơi xúc động, nghĩ đến Hàn Hạo Thần, nàng đâu chỉ muốn cả đời."Nô tỳ cũng nguyện ý cả đời phục vụ vương phi, nô tỳ không muốn xa vương phi." Liên Vân cũng vội vàng tiếp Tử Mộng dĩ nhiên biết lòng trung thành của bọn họ, nhưng cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chung thân của bọn họ, vì vậy một tay lôi kéo Liên Vân, một tay lôi kéo Quý Vân Hạc nói "Hai người đứa ngốc các ngươi, cho dù các ngươi có gia đình, cũng vẫn có thể sống bên cạnh ta mà, thần vương phủ còn rất nhiều chổ ở, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt.""Hơn nữa. . . . . . Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người rất thích hợp, nếu như các ngươi hợp thành gia đình, thì các ngươi cũng không sợ chung đụng ít mà xa cách thì nhiều, cũng không cần phải lo lắng không thể đi theo ta." Dù sao đã nói đến mức này, nàng cũng dứt khoát nói Vân hơi đỏ mặt, Quý Vân Hạc cũng lúng túng nhìn Liên Vân một cái sau đó không biết nên nói phản ứng bọn họ, Lạc Tử Mộng âm thầm cười một tiếng, sau đó bình tĩnh nói "Thôi, các ngươi xem như ta đang nói đùa thôi, vẫn nên về nhà sớm một chút."Nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng nói câu nói kia, nàng phát giác thái độ Liên Vân đối với Quý Vân Hạc đúng là có chút chuyển biến, xem ra có chút tiến triển, nhưng khối đá Qúy Vân Hạc này, muốn làm tan chảy thì có chút khó ngày nay Lạc Tử Mộng ngược lại cùng Mị phu nhân của Hoa Thiên Sóc khá là thân thiết, vốn dĩ ấn tượng của nàng với Mị phu nhân này cũng không tốt lắm, có một lần Mị phu nhân và Lạc Tử Mộng gặp nhau nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Mị phu nhân chủ động mời nàng uống trà, nàng mới bất đắc dĩ đồng ý lời mặt Mị phu nhân tương đối tiều tụy, lúc uống trà có chút thất thần, Lạc Tử Mộng mới mở miệng muốn hỏi."Mị phu nhân tới tìm ta uống trà, chắc hẳn không chỉ mỗi uống trà thôi đúng không?”“Ta…… thật ra là muốn nhắc nhở Thần Vương phi.” Nàng cắn cắn môi nói.“Nhắc nhở ta cái gì?” Lạc Tử Mộng không chút để ý uống trà lạnh, thời tiết nóng bức, uống vài ngụm trà lạnh có thể hạ nhiệt phu nhân đặt ly trà xuống giống như đã hạ một quyết tâm lớn, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Vân Hạc và Liên Vân, xác nhận bọn họ là tâm phúc của nàng sau mới lên tiếng “Thần Vương phi, bất kể Hoa Thiên Nhuỵ làm chuyện gì, xin người nhất định phải tin tưởng Thần Vương gia.”“Cái gì?” Lạc Tử Mộng có chút mơ hồ.“Hôm nay ta nghe Hoa Thiên Nhuỵ nói, nàng không muốn ngồi chờ chết nữa, cho dù nàng không thành công chiếm được Thần Vương gia, cũng muốn phá hư tình cảm của các ngươi, nàng không dễ chịu cũng không muốn các ngươi được sống tốt.” Mị phu nhân Tử Mộng thật sự không thể tin được, nàng còn chưa tìm Hoa Thiên Nhuỵ tính sổ đâu đó, hôm nay nàng ta lại dám tính kế nàng, thói đời đúng là không có thiên lý nữa. Nàng căm giận đem chén trà cầm trên tay lên một hơi uống cạn rồi sau đó đặt mạnh xuống bàn, lần này nàng ta lại ép nàng trả thù nhanh mà, có một chuyện nàng không hiểu, nàng quay đầu nhìn về Mị phu nhân sau hỏi “Tại sao ngươi lại nói cho ta những chuyện này? Các ngươi không phải là chị em dâu sao?”“Chị em dâu?” Nàng cười lạnh hai tiếng nói “Ta cũng muốn trở thành chị em dâu thân thiết với nàng ta, nhưng trượng phu của ta thương yêu muội muội này, cho nên mọi việc đều nhường nàng, nhưng nàng ta lại càng ngày càng bá đạo, vì nàng ta thích cái trâm cài trên đầu ta nhưng ta không chịu, nàng liền vu oan cho ta tư thông với nam nhân khác.”Nói tới chỗ này, tròng mắt nàng ta nổi lên một tầng sương mù “Chuyện ta không ngờ nhất chính là hắn lại tin chuyện đó. Mặc dù không hưu ta, nhưng từ ngày đó trở đi cũng không tới phòng ta nữa, khi gặp ta hắn cũng không để ý.”Lạc Tử Mộng dường như có thể cảm nhận được loại cảm giác không được người ta tin tưởng thê lương đến mức đó nàng nói với Lạc Tử Mộng “Ngươi có biết không, cái trâm cài đầu đó là Thiên Sóc tặng cho ta, hắn tặng ta vào đúng ngày thành thân, cho nên ta xem nó giống như bảo bối, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không tin tưởng ta, thật buồn cười……”Lời của nàng làm lòng Lạc Tử Mộng chua xót, nhưng cũng không biết nói gì để an ủi nàng ta, bởi vì hai người không quá quen thuộc, nhưng nàng ta đem chuyện này nói cho nàng là vì cái gì?Thấy vẻ mặt nghi vấn của Lạc Tử Mộng, Mị phu nhân thẳng thắn nói “Thật ra mà nói ta tới tìm Thần Vương phi cũng là có lòng riêng, hôm đó Thần Vương phi đến Tướng quân phủ, đoạn đối thoại giữa hai người ta cũng nghe được, cho nên ta hiểu biết rõ, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể đòi lại công đạo cho ta. Ta xuất thân đùng là từ thanh lâu, nhưng trước ta bán nghệ không bán thân, từ khi biết hắn ta mới tìm được phụ thuộc vào hắn, dù biết hắn không chỉ thuộc về mỗi mình ta….. nhưng ta cũng không muốn bản thân bị vu oan như vậy.”“Lú Thần Vương phi chưa gả cho Thần Vương gia, ta nhìn ra được Hoa Thiên Sóc thật sự thích ngươi, thậm chí vượt qua tất cả các vị phu nhân hắn yêu thích trong phủ, ta cảm thấy nguy cơ, cho nên đã nói một số câu nói khó nghe với ngươi, nhưng sau này ta biết Thần Vương phi mất tích, Thần Vương gia vì Thần Vương phi vào triều mà một lòng tìm kiếm ngươi trong lòng ta thật sự vô cùng hâm mộ, hơn nữa khi đó không biết tại sao ta cũng rất lo lắng.” Nàng đột nhiên khổ sở bật cười, “Ta biết Thần Vương phi không tin.”“Đối với nữ nhân, có bao nhiêu người có thể được trượng phu của mình toàn tâm toàn ý yêu thương? Sợ rằng cả nước Hàn Vũ cũng không tìm được người như Thần Vương gia, dù ta chưa từng trải qua, nhưng vừa nghĩ tới có người được yêu thương như vậy, dường như bản thân ta cũng dấy lên một chút hy vọng, có lẽ một ngày kia, ta cũng trở thành một người độc nhất vô nhị đối với một người nào đó. Hơn nữa, ta không muốn bên cạnh Thần Vương gia có nhiều nữ nhân, không muốn làm cho hy vọng của ta có một chút vết bẩn nào.”Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng trống rỗng, giống như đang chìm vào trong tâm tình của chính bản thân mình. Lạc Tử Mộng nhìn ra được những lời nói này đều xuất phát từ nội tâm nàng. Vẻ mặt đau đớn, mày nhíu thật chặt, chứng tỏ những điều nàng nói đều là những uất ức trong lòng nàng.“Nếu ta ra tay, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nói không chừng kết quả của Hoa Thiên Nhuỵ……” Lạc Tử Mộng có vẻ đăm chiêu hìn chằm chằm vẻ mặt biến hoá của thấy Lạc Tử Mộng nói như vậy, Mị phu nhân thu lại hồi tưởng cúi đầu tự lẩm bẩm “Thật ra thì…… nàng là muội muội của hắn, ta không nên có ý nghĩ như vậy có đúng không? Thật ra ta cũng không muốn mạng của nàng, thật sự không có, ta chỉ không muốn nàng nói ta xuất thân từ thanh lâu, và chuyên quyến rũ nam tử, ta thật sự trong sạch, Thần Vương phi, ngươi không tin ta ta? Ta thật sự trong sạch.”Nàng mất khống chế cầm lấy tay Lạc Tử Mộng, không ngừng muốn chứng minh sự trong sạch của mình, khi nàng nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Lạc Tử Mộng nhìn chằm chằm vào mình từ từ buông tay xuống nhỏ giọng nói “Ta biết các ngươi đều không tin ta.”Nàng hít sâu một hơi sau chậm rãi đứng dậy nói “Hôm nay quấy rầy, ta đi về trước đây, nhưng Thần Vương phi không nên để mắc kế ly gián của nàng ta.”“Ta tin!”Không biết làm sao, lúc Mị phu nhân xoay người rời đi, nàng ở sau lưng nàng ta kiên định nói ra hai chữ lưng Mị phu nhân chợt cứng đờ, ngay say đó đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên xoa xoa khoé mắt của mình, sau đó nói “Cám ơn.”Đối với nàng hiện tại mà nói, tin tưởng hai chữ này với bất cứ thứ gì đều quan trọng ngày sau, Lạc Tử Mộng sau khi uống trà với Mị phu nhân xong trở lại vương phủ, khi nàng nhìn thấy bày biện trong sân vương phủ trong lòng bỗng nhiên lộp bộp. Nàng nhận ra được, đây là hoa do Hoa Thiên Nhuỵ trồng, ngày đó ở phủ Tướng quân, nàng ta cố ý để cho nàng nhìn thấy rõ mấy bồn hoa này, nàng làm sao không nhớ rõ cơ chứ?Nàng quả nhiên đợi không kịp.“Vương phi……” Quý Vân Hạc liếc mắt nhìn những bông hoa kia sau đó kêu nàng một Tử Mộng nhếch môi cười, xem ra ngay đến cả Quý Vân Hạc cũng nhận ra tiến lên bước đến trước mấy bồn hoa nói “Hoa đẹp như vậy từ đâu mang tới đây?”Tần quản gia đi tới trước mặt Lạc Tử Mộng trả lời “Vương phi, đây là hoa Vương gia mua ở chợ.”“Hả? Vương gia từ lúc nào lại thích hoa cỏ như thế này?” Nàng âm thầm nhíu đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Hàn Hạo Thần từ bên trong đi ra, thấy Lạc Tử Mộng mang theo Quý Vân Hạc và Liên Vân trở lại, ánh mắt hắn nhìn Quý Vân Hạc cũng bớt đi mấy phần địch ý. Đi tới bên người nàng hắn cưng chiều giơ tay lên vuốt ve tóc của nàng hỏi “Thích không?”“Tại sao lại muốn mua hoa?” Nàng ra vẻ cái gì cũng không biết nhìn Hàn Hạo Thần, còn Quý Vân Hạc và Liên Vân liếc nhau một cái cũng không nói gì nữa.
Nhìn Lạc Tử Mộng khập khiễng đi tới phòng khách, Hoa Thiên Sóc đã bị lá gan của nàng làm ngạc nhiên đứng tại chỗ.''Vương gia...'' Tần quản gia há miệng run rẩy nhìn Hàn Hạo Hạo Thần cầm áo choàng trong tay như có điều suy nghĩ, sau chốc lát, hắn cầm áo choàng đưa cho Tần quản gia rồi nói ''Cầm áo choàng đi cất đi, để thái y đi nhìn Lạc cô nương một chút.''"À. Vâng vâng.'' Sau khi kinh ngạc Tần quản gia vội vàng gật Tử Mộng thở phì phò trở lại phòng khách và ngồi trên giường, nhìn da thịt trên đầu gối và lòng bàn tay, bị ma sát bởi cục đá trên đất nên bị rỉ chút máu. Uất ức rơi nước mắt, nêu không vì nàng không giải thích được sao lại xuyên qua tới chỗ này thì đâu bị như hồi mình ở thế kỉ 21, cho dù là một cái hắt hơi cũng được một đám người tới quan tâm, giờ thì tốt rồi, không có chỗ nương thân còn bị châm chọc khinh thường, nếu như nàng có biện pháp trở về, có cầu xin thì nàng cũng không ở lại chỗ điểm càng nghĩ càng buồn bực uất ức thì Liên Vân đi vào, trong tay bê một chậu nước.''Lạc cô nương, người không sao chứ? Để nô tỳ rửa sạch vết thương cho người?''"Ta không sao.'' Nàng lau nước mắt.''Có phải rất đau hay không?'' Liên Vân vừa thấm vải bông cho nàng vừa nói, ''Đau thì nên khóc ra ngoài, nô tỳ sẽ không nói ra đâu.''Lạc Tử Mộng nặn ra một nụ cười khổ, trên thực tế đã không còn như vậy nữa rồi, vừa mới khóc là vì trong lòng uất ức, không biết mình gặp phải vận xui gì, thế nên mới xuyên đến cái nơi xa lạ này.''Không đau, cảm ơn.''Nàng vừa mới nói xong thái y liền đi vào, nhìn thấy Lạc Tử Mộng thì lập tức hành lễ ''Lạc cô nương, thần phụng mệnh vương gia đến chuẩn bệnh cho cô nương.''Nàng vừa nghe thấy thì cự tuyệt ''Không cần, đi ra ngoài.''. Nàng không cần đón nhận ý tốt của Vân mấp máy môi có chút khó sử 'Lạc cô nương, người cho thái y xem một chút đi, nếu như người không chịu chữa, tụi nô tì sợ sẽ bị chịu phạt.''Có cần khoa trương như vậy Tử Mộng cảm thấy Liên Vân đang khoa trương, nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Hàn Hạo Thần và cảnh cáo của hắn, trong lòng ngẩn người, nàng không thể không tin tưởng, hơn nữa tính đến thời điểm này Liên Vân là người duy nhất đối tốt với nàng, vì vậy gật đầu một khi thái y xem xét vết thương rồi đắp thuốc, nói là không có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc đúng hạn là không có việc gì, lúc này Liên Vân mới yên đến lúc mọi người rời đi, Liên Vân xoay người tốt bụng nhắc nhở, ''Lạc cô nương, xin thứ cho Liên Vân lắm mồm, lần này vương gia đã nhẫn nhịn lắm, nếu như có lần sau, không biết Lạc cô nương và nô tỳ sẽ phải chịu phạt gì.''Lạc Tử Mộng có chút xem thường ''Ta cũng không phải là hắn, ta mặc kệ. Cùng lắm là đuổi ra ngoài.''''Đuổi ra ngoài? Chuyện không đơn giản như vậy.'' Liên Vân bỏ dược cao xuống sau đó dùng gạc băng bó cho nàng, ''Hắn là vương gia, cả nước Hàn Vũ trừ hoàng thượng ra sẽ không có ai đắc tội Thần Vương điện hạ, đuổi ra ngoài là nhỏ, rất có thể là đầu thân hai nơi.''''Giết người.'' Lạc Tử Mộng sờ cổ mình một cái, toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt.''Ừ.''Lạc Tử Mộng vừa nghe, nhất thời bối xác là nàng chỉ là một tiểu nữ tử không có thân phận ở nước này, cho dù chết cũng không có người biết, hơn nữa cho dù hiểu thì sao? Hắn là Vương gia. Ai dám đắc này nhớ lâu một chút mới được, nàng thanh xuân trẻ trung như này, không thể tìm cái chết vô nghĩa như Vân thấy Lạc Tử Mộng đã thấy sự quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ sau một khắc, Lạc Tử Mộng đã nói một câu khiến mình xấu hổ....
''Vương gia!'' Thiệu Tần thấy hắn mất hồn, khẽ gọi hắn, lúc này hắn mới khôi phục tinh thần.''Ha ha! Nếu không phải quận chúa tự xưng là vị hôn thê của Đại hoàng tử, Bổn vương đúng là cho rằng Vương phi của Bổn vương đang đùa giỡn.'' Hắn cười đến khổ yên lặng nhìn hắn, mặc dù hắn không có nói gì nhưng chẳng biết tại sao cứ có cảm giác hắn rất yêu vương phi, cho nên mới dùng từ ''đùa giỡn'', cũng bởi vì những lời này mà địch ý của nàng dành cho hắn đã giảm đi nhiều.''Thần vương điện hạ, tại sao Vương phi không đi cùng?''''Ha ha! Nàng không muốn tới đây, một lát mang Quận chúa đi gặp.''''Ta giống Vương phi lắm sao? Ngay cả Vương gia cũng nhận lầm?''Trong lòng hắn căng thẳng, nguyên bản chính là một người, nhưng hắn không muốn cho Hô Diên Phong đề phòng nên cười nói ''Đúng vậy, giống nhau như đúc, lúc Đại hoàng tử mới đến nước Hàn Vũ cũng nhận lầm là Quận chúa.''Nàng nghe thấy vậy liền quay đầu nũng nịu nói ''Sao chàng lại nhận lầm người?''Vẻ mặt hắn ta có chút xấu hổ đang muốn giải thích nàng lại nói ''Về sau đừng có nhận lầm nữa.''Hắn ta cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, chột dạ không dám nhìn Hàn Hạo Thần, miễn cưỡng nở nụ người rối rít mời rượu Hàn Hạo Thần, qua ba lần rượu, nàng cảm thấy nhàn chám, bởi vì Hô Diên Phong không để cho nàng uống rượu, mà ca múa nàng thấy cũng phát chú ý của hắn cũng không rời nàng đi, từng cử động của nàng đều ở trong đáy mắt hắn, hiện tại thấy nàng có chút ngồi không yên, thấy là thời cơ đã đến nên mở miệng nói ''Quận chúa đang nhàm chán, không bằng tới chỗ Vương phi vui đùa một chút, để Vương phi mang Quận chúa tùy ý đi dạo một vòng.''''Được!'' Nàng hăng hái, biểu hiện của nàng khiến cho trái tim hắn ấm áp, nàng quả nhiên vẫn là nàng, tính tình của nàng một chút cũng không thay đổi, vẫn ham chơi như vậy.''Thiệu Tần, để Liên Vân dẫn Quận chúa đi.''''Vâng.'' Hắn gọi Liên Vân tới, khi nàng ta tới nhìn thấy Quận chúa thì thiếu chút nữa kích động kêu lên, nhưng Hàn Hạo Thần đã phân phó, không thể biểu hiện khác thường, nếu không sẽ thất bại trong gang Vân khắc chế vui mừng trong lòng, tiến lên nói ''Quận chúa mời.''Chính là biểu hiện kinh ngạc của nàng ta là một hiệu quả tốt, Hô Duyên Phong còn tưởng rằng có người giống Tử Mộng như Hạo Thần nhìn hắn, nụ cười thoáng chốc biến mất, khi Hô Duyên Phong quay đầu nhìn hắn thì vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường, sau đó giơ ly rượu lên nói ''Đại hoàng tử không cần lo lắng, Thần vương phủ tuyệt tối an toàn, chỉ là đợi lát nữa Đại hoàng tử không cần nhận lầm người.''Hắn nhếch môi cười cũng khiến Đại hoàng tử lạnh cả Vân đưa nàng đến Tầm Mộng cư, nàng nghi ngờ hỏi ''Nơi này là chỗ ở của Vương phi? Thật xinh đẹp!''Thấy nàng ngắm nghía bốn phía, Liên Vân cố nén kích động nói ''Đúng vậy, vương phi rất thích chỗ này.''Nàng gật đầu rồi sau đó nghĩ tới cái gì, liền hỏi ''Thiếp của Vương gia cũng ở nơi xinh đẹp như thế này?''''Cho tới bây giờ Vương gia không có thất thiếp, chỉ có vương phi.'' Liên Vân vội trả lời khiến nàng sững sờ, tưởng mình dọa nàng nên vội nói ''Thật xin lỗi Quận chúa, là nô tỳ lỡ lời.''Nàng lắc đầu, ''Đâu phải lỡ lời, là nói thực, không ngờ Thần vương gia lạnh lẽo lại chung tình giống Đại hoàng tử.''''Vương phi đâu?''Liên Vân trốn tránh nói ''Vương phi bảo nô tỳ mang Quận chúa ngắm cảnh trước rồi sau đó mới đến.''''Phòng ngủ cũng cần sao?" Chưa từng nghe qua ngắm cảnh cũng cần đến nhìn phòng Vân nở nụ cười nói ''Vương phi không kiêng kị. Quận chúa thích đi đâu thì đi nơi đó.''Mặc dù chưa gặp mặt nhưng nghe Liên Vân nói như vậy thì cảm thấy người này thật thân vừa đi vừa quan sát, trong lòng lại thấy rất quen Vân đi phía sau nàng, nhìn nàng như có vẻ suy nghĩ, nước mắt ẩn chứa trong hốc mắt, đưa lưng về phía nàng, yên lặng rơi Tử Mộng lẳng lặng nhìn, đi từ từ, không tự chủ được ngồi vào bàn trang điểm, cảm giác vừa xa lạ vừa quen như có hình ảnh thoáng qua trong gương, giống như có người trang điểm cho nàng, giống như có nụ cười rất dịu dàng, mà nụ cười đó chỉ thuộc về một người....Tâm không khỏi đau, người trong gương từ từ mơ hồ, đôi mắt nàng nổi lên một tầng sương bỗng dưng đứng dậy rời đi.''Vương... Quận chúa sao vậy?'' Liên Vân vội vàng tiến lên lắc đầu một cái ''Không có gì, chúng ta đi ra ngoài.'' Nàng không thể ở chỗ này nữa nếu không mình sẽ đau lòng đến chết, nhưng nàng đau lòng cái gì?Ra khỏi phòng, nàng quay đầu nhìn tấm bảng Mộng cư!Khi nàng muốn rời khỏi đây thì nhìn thấy cái xích đu nên thuận miệng hỏi ''Sao ở đây lại có xích đu? Chẳng lẽ ở đây có trẻ con?''''Xích đu này là Vương gia sai người làm cho Vương phi, Vương phi luôn hiếu động, sợ người nhàm chán nên sai người hầu làm xích đu cho Vương phi. Sau khi Vương phi thấy thì rất thích, có lúc Vương gia còn bồi Vương phi đẩy xích đu...''Liên Vân không ngừng nói, nàng lẳng lặng nhìn, Liên Vân mới ý thức được mình nói quá nhiều vì vậy lập tức nói ''Xin Quận chúa tha lỗi, nô tỳ lại nói nhiều rồi.''''Ta có thể chơi không?'' Nàng không trách mắng mà chỉ nhìn hỏi.''Dĩ nhiên có thể."Nàng ngồi lên xích đu, trong đầu toàn là lời nói của Liên Vân, cảm thấy Vương phi trong miệng bọn họ đang ngồi xích đu mà Vương gia đang giúp nàng đẩy xích mắt cảm thụ tất cả, thật giống như trong đó không xa, Tiểu Đông và Tần quản gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà bàn tán.''Quản gia, người nói Vương phi có nhớ không?''''Được, nhất định nhớ được.'' Trong lòng hắn không nắm chắc nhưng đây cũng là tâm nguyện của hắn.''Nhưng Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt...''''Yên tâm, Vương gia đang ở đấy, Vương gia giao cho chúng ta bên này, chúng ta phải làm thỏa đáng mới được, đợi đến khi Vương phi nhớ lại thì hắn ta chỉ có thể trở về nước.''''Nói cũng phải, đây là Vương phi của chúng ta, sao hắn lại nói là Thái tử phi, thật buồn cười.''''May mà hắn vẫn chưa thành thân, nếu không nước Ngân Nguyệt sẽ bị san bằng thành bình địa.''''Đó là đáng đời, ai bảo tâm tư hắn không đứng đắn.''Nàng đột nhiên ngừng lại, cảm thấy không thoải mái.''Vương phi các người đi đâu rồi?'' Trong lòng nàng sinh Vân bắt đầu luống cuống, thấy thế Tần quản gia đi tới, ''Quận chúa điện hạ, Vương phi nói xin người đến thư phòng tụ họp.''''Thư phòng?'' Nàng có chút nghi ngờ nhưng đây là Thần vương phủ, chắc hẳn cũng không có rắc rối nên liền đi theo bọn Thiên Nhụy mượn cớ đi nhà xí, đi ra bên ngoài, đúng lúc đụng phải Thúy nhi, nàng nhìn bốn phía rồi kéo Thúy nhi lại hỏi ''Sao rồi? Báo cáo tin tức cho Lan phi nương nương chưa?''''Đã dùng bồ câu đưa tin, nhưng nô tỳ đợi mãi mà không thấy hồi âm.''''Tỷ tỷ đang bận rộn cái gì? Nàng không nghĩ ra biện pháp thì Lạc Tử Mộng sẽ trở lại, mặc kệ là thật hay giả, nếu nàng ta trở lại thì ta sẽ không có cơ hội.''''Tiểu thư, có lẽ cùng dáng dấp với Thần vương phi thôi, nàng ta rất nhanh sẽ đi cùng Đại hoàng tử.''''Ngươi biết cái gì, coi như không cùng một người nhưng hắn sẽ đoạt nàng lại, nếu bên cạnh hắn có nàng ta thì ta làm gì có cơ hội.''Thúy nhi ở bên cạnh không nói gì, người trong cuộc luôn mơ trong hoàng phi mở thư ra, trái tim nhất thời cả kinh, nếu không có cung nữ đỡ thì nàng muốn ngất đời sao lại có chuyện này?''Nương nương, người không sao chứ?''Lan phi xoay người hơn nữa mở miệng nói ''Không có việc gì....''Lạc Tử Mộng đi vào thư phòng, ''Vương phi đâu?''Một bên nha hoàn nói ''Thân thể Vương phi không thoải mái nên tẹo nữa mới đến.''Nàng không nói gì, thuận tay cầm ''Hàn Vũ quốc sử lục'' lên, mở ra, trong đầu thoáng qua cái gì, lập tức khép sách lại.''Quận chúa sao vậy?''Nàng lắc đầu, ''Không có gì, ta chỉ là người ngoài nên không tiện nhìn sử lục của nước Hàn Vũ.''''Trong thư phòng có giường?'' Nàng tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy trong thư phòng Hô Duyên Phong có giường nên cảm thấy mới mẻ.''Đúng vậy, Vương gia bận rộn quốc sự, kể từ.... nô tài nói là, có lúc Vương gia ở thư phòng liền buồn ngủ.''Trên thực tế, khi nàng mất tích, hắn thấy Tầm Mộng cư quá mức thương tâm nên ở lại thư phòng, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn nên chỉ qua đêm ở thư phòng hay Tầm Mộng cư.''Thôi, Vương phi các người không có ở đây nên ta cũng không ở lâu.''Tiểu Đông thấy thế liền chỉ vào bức họa nói ''Giống quá, đúng là không thể tin được trên đời này sao lại có người giống người như vậy.''
Cùng đọc truyện Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc của tác giả Dạ Ngưng Huyên tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại buổi sáng xuyên qua, nàng đi tới một nơi chưa từng nghe tên, nước Hàn Vũ, dùng một tư thế mắc cỡ nằm ở trên người của nói vị Thần Vương có chiến tích chói lọi này không hề háo sắc, ít cười ít nói, khó có thể gần gũi. Nhưng mà, vì sao lúc nàng đang mơ mơ màng màng lại giở trò ăn nàng sạch sành sanh?Nàng không tiếc phá hủy hình tượng, vứt bỏ tự ái, trèo tường cao, bò chuồng chó, nhưng vì sao mỗi lần đều giống như quỷ ám bị chàng bắt trở không muốn ở lại cái đất nước xa lạ này, nhưng chỉ bởi vì một đạo thánh chỉ do chàng thỉnh cầu mà bị chàng giam giữ ở bên cạnh, nàng cắn răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể để mặc cho chàng giày một sau khi trèo tường Chàng tức giận nói "Thần vương phủ thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng nhất định phải trốn đi sao?"Nàng xoắn ngón tay cười đùa cợt nhả "Nếu như nơi này không có huynh, chắc cũng sẽ là nơi đặt chân rất tốt."Vẻ mặt chàng hiện lên đầy vạch đen, bắt nàng trở hai sau khi bò chuồng chóNàng lấm la lấm lét đi tới chuồng chó lần trước, nhưng lại phát hiện. . . chuồng chó bị lấp kín, tường rào đã bị xây cao hơn, người giữ cửa tăng lên gấp ngửa mặt lên trời gào to "Hàn Hạo Thần! Huynh thật là quá đáng!"Thế nhưng chàng chỉ nhấc ly trà lên, ngồi ở một nơi không xa âm thầm vui ba sau khi uống rượuNàng lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và chủ động tới gần, vốn dĩ chàng đã cố gắng kiềm chế nhưng lại lập tức bị tan ngờ sau khi tỉnh lại. . .Nàng hối hận nói "Thật ra thì. . . mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra nhé, huynh ngàn vạn lần đừng phụ trách với ta."Nàng không muốn cả đời phải đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng không ngờ chàng vốn đang kinh ngạc sau đó lại hiện lên một nụ cười quỷ dị "Nếu không cần ta phụ trách, vậy thì làm nhiều thêm mấy lần nữa đi."Nói xong lại bắt đầu một màn mưa to gió lớn nữa. . .Nàng giận dữ Là tên khốn kiếp nào nói hắn ta không háo sắc hả? !——— ————Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ lúc mới gặp nàng, chàng liền dành toàn bộ cưng chiều cả đời cho một mình nàng, nhưng mà một người khác xuất hiện lại phá vỡ sự ấm áp cuộc chàng chính là thanh mai trúc mã đến từ hiện đại, hay là vốn không phải cùng một người?Nhưng mà vì sao trong nháy mắt, tính tình của nàng lại thay đổi rất lớn, trong trí nhớ tựa như chưa từng có sự xuất hiện của chàng?Cảnh bốn gặp lại nhauChàng vươn tay muốn vuốt nhẹ mày ngài* của nàng, nhưng nàng lại lùi về phía sau, nhẹ nhàng hành lễ với chàng "Thần Vương điện hạ, xin tự trọng."*Mày ngài Lông mày dài và mảnh, thường chỉ mỹ mắt chàng hiện lên màu đỏ tươi, trong cổ họng hơi nghẹn ngào "Mộng Nhi, ban đêm nàng có còn thói quen đá chăn không?"Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, lúc này trong lòng như có cái gì đau này không phải sủng văn đơn thuần, có âm mưu có quỷ kế, có tình yêu nhấp nhô lúc lên lúc xuống, cũng có chuyện xưa vô cùng cảm động, nhưng mà nam chủ tuyệt đối cả người chuyên nhất một lòng không thay đổi.
doc truyen tieu vuong phi khuynh quoc