truyen phu quan la thai giam tong quan
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - (Chương 105) - Tác giả Giả Diện Đích Thịnh Yến Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản. Đường đường là con gái Hầu gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của kinh thành. "Ngươi đã không muốn tiến cung làm phi, vậy để trẫm chỉ hôn cho ngươi một phu quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn vậy.". Lão hoàng đế
Hồng Phai Xanh Thắm chương 221 | Đọc Chương 225 - Ngoại Truyện 3: Thúy Thiền full - doc truyen Hong Phai Xanh Tham chương 221 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi dì Tống làm tổn thương phu nhân trước, phu nhân đâu có phụ lòng cô ta. Đều là đứa hầu được nâng
Lão hoàng đế phán một câu, nàng gả cho thái giám tổng quản tính cách cổ quái. Hắn là tâm phúc của hoàng đế, quyền to thế lớn. Hắn tàn bạo độc ác, vui giận thất thường, hạ nhân phủ tổng quản không ai không sợ hãi. Nàng cẩn thận hầu hạ, mong có thể được bình an……
Cầu Mộ Quân sợ hãi, nàng không biết hắn muốn làm gì. Nếu hắn là nam nhân, ít ra nàng biết được tệ nhất là bị cường bạo. Nếu nàng đã thành thân cùng hắn, cam chịu cũng tốt, không thể phản kháng cũng thế, nàng có thể chấp nhận. Nhưng Nàng không biết thái giám như hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào.
Rencontre Et Chat En Ligne Gratuit. Tác giả Thể loại Cổ Đại, Truyện Sắc, Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái FullSố chương 215Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Nguyệt Ly TTV là một truyện giả thành thật, kể về số mệnh trời định và ân oán giữa các nhân vật. Trong đó, nữ chính là con gái của Hầu gia, tuy nhiên, hôn sự của cô đã biến thành trò cười của cả kinh phạm vào tội giả trong đợt tuyển tú và bị lão hoàng đế gả cho một người có quyền to thế lớn nhưng tính cách cổ quái là thái giám tổng quản. Người đàn ông này ngang tàn hung ác, tiềm ẩn những bí mật động trời. Cô phải cẩn thận hầu hạ và hy vọng tìm được sự bình an. Tuy nhiên, một ngày nàng đã phát hiện ra bí mật của thái giám tổng quản - kẻ vào cung tám năm để giành được vị trí đó. Cuộc chiến ân oán bắt đầu từ đó.
Giả bệnh trong đợt tuyển tú của triều đình, cứ nghĩ phạm phải tội khi quân sẽ phải chém đầu ai ngờ lão hoàng đế cũng có ngày mở lòng từ bi cho nàng trở thành phu nhân của thái giám tổng quản, cũng là tâm phúc bên người hắn. Cầu Mộ Quân nàng vốn đường đường là con gái của Hầu gia, thế mà hôn sự của nàng lại trở thành trò cười cho cả thiên hạ, người nàng phải lấy không phải là một nam nhân bình thường lại là một kẻ đã tịnh thân sống trong cung cấm. Hắn ngang tàng, hung ác, tính khí thất thường, hạ nhân trong phủ tổng quản chẳng có ai lại không sợ hắn, sơ sẩy một chút làm hắn phật ý thì chỉ có nước rơi xuống địa ngục. Nàng cẩn thận hầu hạ hắn mới có thể mong chờ một cuộc sống yên bình giữa cái chốn ăn thịt người còn không nhả xương ấy. Rồi một ngày nàng phát hiện ra, người mà nàng và cả thiên hạ cứ nghĩ là kẻ đã mất khả năng làm đàn ông, hóa ra lại không phải vậy, không những thế còn hung mãnh vô cùng. Nàng trở thành người phụ nữ của hắn, hoài thai đứa con của hai người, yêu thương ngọt ngào, nhưng sóng gió ập đến lại chẳng thể lường trước… Mời bạn đọc cùng tìm hiểu diễn biến câu chuyện trong “Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản” của tác giả Thanh Đình.
Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh đường giống người bình thường sau đócũng được bà mối dìuvào động phòng, ngồi ở đầu giường chờ phu quân của nàng đến vén khăn phòng rấtyên tĩnh, gần như nghe được cảtiếng hô hấp nhè nhẹ của chính mình, ngẫu nhiên cũng nghe được âm thanh huyên náo từ đại sảnh bên kia truyền dĩ bà mối sẽ nói chuyện cùng tân nương tử như chúc phúc, giải sầu...... Nhưng, đối với một nữ tử gả cho thái giám thì nói gì cũng là châm chọc, bà mối biết rõ điểm ấy cho nên đứng ở đầu giường không nói một Mộ Quân muốn nói cho các nàng, thật ra nàngcũng không để ý. Nếu không có Thương hải*của nàng, không có Vu sơn**của nàng, nước kia, mây kia đều giống nhau. Gả cho vương tôn công tử haygả cho thái giám tổng quản trong cung, chỉ cần nàng không để ýthì không có khác biệt quá thanh huyên náo bên ngoài dần dần nhỏ đi, sau đó chậm rãi hoàn toàn yên tĩnh Hồi lâu sau, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, tất cả nha hoàn trong phòng đều cúi đầu quỳ gối bên cửa, cẩn thận sợ hãi như bình dân nhìn thấy thiên tử, tất cung tất nhận là lạnh nhạt như nàng nghe được tiếng bước chân kia cũng không kìm chế được mà túmchặt cổ tay mình Đoàn Chính Trung đi đến, không có người nháo động phòng, cũng không có hạ nhân đi theo. Bà mối nhìn thấy hắn theo bản năng rụt lui thân thể đứng qua một bên. Giây phút đó, mọi người đều thương cảm với tân khác có thể cúi đầu, cố gắng đứng cách xa ra, nhưng nàng lại phải chờ hắn đến vén khăn voan.“Tất cả đi ra ngoài đi.” Hắn ra lệnh một lòng bà mối cùng nha hoàn thoải mái mà không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu đồng thanh “Dạ, đại nhân.” Sau đó chậm rãi rời khỏi thấy tiếngđóng cửa, Cầu Mộ Quân không khỏi hơi run này là do lời đồn đại về hắn...... Nàng tuy biết lời đồn đại không thể tin, nhưng dù sao cũng đã lỡ nghe mất an ủi mình không phải sợ, không sao đâu, nhưng lại cảm thấy tim mình dần dần đập nhanh hơn. Đôigiày màu đen đến gần một bước, tim của nàng đập nhanh thêm một giày càng lúc càng gần, cuối cùng đứng ở bên chân nàng, Cầu Mộ Quân như ngừng Chính Trung chậm rãi nâng khăn voan lên, khi khuôn mặtCầu Mộ Quân hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn đột nhiên khóe mắt hiện lên ý châm chọc, ném khăn voan Mộ Quân kinh bàn tay Đoàn Chính Trung nắm cằm nàng nâng lên, cẩn thận đánh này, Cầu Mộ Quân lần đầu tiên cũng có thể nhìn kĩ hắnKhuôn mặt tuấn tú, nhưng...... khi nhìn thấy hắnnàng hoàn toàn không thể nghĩ hắn đẹp thế nào, mà là sợ hãi, muốn gạt tay hắn ra, lui đến góc giường Nhưng...... Nàng không thể làm nhìn nàng rất lâu giống như đang nhìn mĩ vị, sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị, nói“Thật đúng là mỹ nhân.”Ngón tay cái xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó chậm rãi dùng sức, dùng sức xoa đôimôi mềm mại kia, đem son trên môi lau raxung quanh.“A......” Cầu Mộ Quân bị hắn xoa sinh đau, có chút cảm giác khuất nhục nhưng không dám phản cùng hắn cũng buông môi của nàng ra, nhìn nàng lui về phía sau, khẽ mỉm đó hắn bưng một ly rượu trên bàn lên, gập khuỷu tay đưa rượu tới gần bên môi. Thấy hắn không uống cũng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân nhớ ra kia hẳn là rượu giao khi nhìn hắn một cái nàng đứng dậy xuống giường tự mình bưng lên ly rượu vòng qua tay hắn, cố gắng nuốtrượu vào trong bụng. Hương vị cay nồngkia làm cho nàng khó chịunhưng cũng chỉ hơi hơi nhíu nhìn miệng nàng,môi nhếch lên, cầm lấy rượu trên bàn lại rót một lyđưa cho Mộ Quân nhận ly rượu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hắn không có lựa chọn nào khác uống Chính Trung lại lấy chén rượutrong tay nàngróttiếp một ly, sau đó đưa đến bên môi nàng. Cầu Mộ Quân hít vào một hơi, hơi hơi mở đôi môi đỏ mọng Chính Trung nghiêng ly rượu, nhanh chóng đổ rượu xuống. Cầu Mộ Quân bị sặclập tức né tránh ly rượu,ho không Chính Trung nhìnbộ dáng của nàng, ha ha nở nụ Mộ Quân ấn ngực, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bắt đầu hiểu được sự cổ quái cùng đáng sợ của hắn.“Thay quần áo.” Đoàn Chính Trung giống nhưchơi đùa xong trò ép rượu, buông ly rượu, mở hai tay Mộ Quân chậm rãi đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, có chút run run vươn taycởiđai lưng của cố gắng hô hấp bình thường, biết tim mình đang đập rất nhanhnhưng phải cố gắng giả vờ trấn định trước mặt hắn. Nhưng khuôn mặt khi hồng khi trắng,cùng đôi tay không ngừng run rẩy, cả người run run,lại tiết lộ cảm xúc chân chính trong đáy lòng Đoàn Chính Trung dường như rất thưởng thức cảm xúc này. Quần áo hắntừngmón từngmónđược cởi cuối cùng chỉ còn nội vẫn đứng im không nhúc Mộ Quân nhắm mắt cố lấy dũng khí đứng lên chạm vàovạt áo nội sam của hắn, cố gắng không chạm vào thân thể hắn, cởi từ trên vai cầm quần áo từ phía sau, nàng phải đứng sát ngửi thấy mùi hương nào đótrên người hắn, đó là mùi hoa...... đầu óc đang hỗn độn cho nêndù rất cố gắngnàng cũng không nhớ nổi mùi hoa quen thuộc này là mùi hoa là thái giámnhưng thân thể hắn rất cường Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng cởi quần áo hắn, nói cách khác...... Nàng phải cởi cả quần hắn?* ** Thương Hải, Vu Sơn lấy trong câu Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’ bài Ly Tư Xa nhớ của tác giả Nguyên ChẩnDịch Từng qua biển lớn, không gì nước, Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Editor mèomỡĐúng vậy, chưa thấy qua. Dù là phu thê, dù đồng sàng cộng chẩm, nàng vẫn chưa bao giờ thực sự thấy hắn cởi hết quần Mộ Quân hoàn toàn không thể chấp nhận khả năng này. Hắn sao có thể không phải thái giám, làm sao có thể là giả? Hắn tiến cung đã tám năm, thời gian tám năm, trong cung sẽ không sẽ điều tra ra sao? Làm sao có thể dễ dàng để một thái giám giả ở lại trong cung?“Tiểu thư, mau uống thuốc.” Tiểu Nhụy nhắc này Cầu Mộ Quân mới nhớ đến thuốc còn chưa uống, mất hồn mất vía bưng bát thuốc đưa đến bên miệng, trong lòng vẫn nghĩ chuyện Đoàn Chính Trung.“Tiểu Nhụy -” Cầu Mộ Quân uống một nửa, đột nhiên buông bát nói.“Thái giám có bộ dáng như thế nào?”“A?” Tiểu Nhụy lại một lần nữa đỏ mặt, lắp bắp nói“Cái này...... Này nô tỳ cũng không biết, không phải là cái kia bị cắt sao?”Cầu Mộ Quân nghĩ thấy cũng đúng, ngay cả nàng đã thành thân còn lớn hơn Tiểu Nhụy một tuổi - Đoàn phu nhân cũng không biết, Tiểu Nhụy là một tiểu cô nương làm sao có thể biết cái hiểu cái không, nhưng nơi đó’ của thái giám rốt cuộc trông như thế nào nàng cũng không biết. Vốn dĩ nữ tử trước khi xuất giá đều có người nói cho, nhưng nàng không giống. Nàng là gả cho Đoàn Chính Trung, gả cho một thái giám, mẹ dạy nàng chuyện nam nữ không phải đổ thêm bi thương sao?Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên đứng lên, từ trên giường đi xuống.“Tiểu thư, người làm gì vậy? Thuốc còn chưa uống xong!” Tiểu Nhụy cũng theo nàng dựa vào giường Mộ Quân lục lọi mấy thứ, lôi một cái rương nhỏ sơn hồng ra.“Ta nhớ rõ trong đồ cưới của ta có tị Hỏa Đồ’ ¹, ta lấy ra nhìn xem.” Cầu Mộ Quân nói xong, lại đi đến trước bàn bên cạnh lấy từ ngăn kéo ra một chùm chìa thấy nàng lục đến tận đáy, tìm ra mấy quyển sách rồi cuống quít mở ra. Tiểu Nhụy cũng nhìn qua, lập tức mặt đỏ tai hồng, vội nhắm tịt mắt Mộ Quân cũng có chút ngượng ngùng gấp lại, nhưng lại nghĩ mình đã có chồng dường như không có gì không thể nhìn, lại mở ra rằng đỏ mặt, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng biểu tình trên mặt Cầu Mộ Quân lại rất trịnh trọng, giống như đang nhìn từ phú cao thâm. Trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện lúc trướcNàng nhớ đến lúc nàng ở cùng Đoàn Chính tân hôn, hắn để nàng cởi áo, nàng sợ tới mức không dám cởi quần hắn. Tuy bị hắn đá một cước, nhưng hắn lại không để cho nàng cởi quần, cuối cùng vẫn mặc quần ngủ. Sau đó, hắn cùng nàng ôm nhau mà ngủ, nàng không dám nằm quá gần hắn, hắn cũng không có cố ý dán sát thân thể của hắn vào gần nàng, cho nên nàng cũng không biết gì...... Sau đó, không có sau đó, nàng cùng hắn tiếp xúc thân mật nhất chỉ có lần nên đến bây giờ, nàng chẳng biết gì hết.“Ngươi đang làm cái gì vậy?”Một giọng nói truyền đến, làm cho nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra cuống quít quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chính Trung đang từ cửa đi vào.“Không...... Không làm gì hết!” Cầu Mộ Quân ném quyển sách xoay người lại vội vàng chắn trước cái rương, cố gắng nói chuyện bình thường.[ Tị hỏa đồ ] cái gọi là tị hỏa đồ chính là đông cung họa
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Chương 49 Thân phận thật giả Thanh Đình 03/05/2013 Cố Dật Lâu đầu tiên là lo lắng nhìn Cầu Mộ Quân , sau đó mới chuyển tầm mắt đến Đoàn Chính Trung.“Ngươi đi ám sát Thích Tĩnh?” Đoàn Chính Trung Dật Lâu “Hừ” một tiếng, không trả Chính Trung đến gần hắn, đánh giá hắn một chút nói“Ngươi nói ngươi là con trai Cố Thiệu Chương?”Cố Dật Lâu tựa hồ khinh thường hắn, mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, như trước không đáp Chính Trung khẽ cười nói“Cố Thiệu Chương phạm thượng tác loạn, tám năm trước cả nhà bị trảm, theo lý sẽ không có người nào lọt lưới , nhưng lại giữ được một tia huyết mạch. Nếu ta là huyết mạch còn lại đó, ta là con của Cố Thiệu Chương, ta sẽ mai danh ẩn tích an độ cả đời, kéo dài huyết mạch Cố gia. Hoặc là, ta sẽ thề vì người thân báo thù, cũng sẽ mai danh ẩn tích chờ đợi thời cơ. Nhưng ngươi -”Ánh mắt Đoàn Chính Trung càng thêm sắc bén, nhìn hắn nói“Ngươi ẩn mình tám năm, luyện võ nghệ, vì muốn đi Thích phủ chịu chết sao? Ngươi biết hắn là kẻ thù của ngươi, vậy ngươi sẽ không thể không biết có bao nhiêu người từng đi ám sát hắn, lại có bao nhiêu người có thể sống sót rời đi. Một kẻ chịu mọi khổ cực sống tám năm, trong lòng chỉ có cừu hận không có khả năng khinh suất với sinh mệnh của mình như vậy, bởi vì sống được không dễ, cũng bởi vì trọng trách trên vai. Nhưng ngươi, lại đi ám sát Thích Tĩnh, còn nói ra thân phận thật của mình với một nữ nhân chỉ gặp mặt một lần, vì sao?”Mặt Cố Dật Lâu lập tức trắng bệch, trên trán lại chảy ra mồ Chính Trung nói tiếp“Bởi vì ngươi căn bản không phải Cố Dật Lâu! Ngươi quả thật đi ám sát Thích Tĩnh, nhưng ám sát hắn không phải mục đích thật của ngươi, mục đích của ngươi có lẽ là nữ nhi của Cầu Vĩ - Cầu Mộ Quân , có lẽ là - Đoàn Chính Trung ta!” Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động, nhìn sắc mặt Cố Dật Lâu tái nhợt, vẻ mặt dị thường, cũng dao Chính Trung nói đúng, một kẻ đại nạn không chết, giấu giếm mọi người chuyện mình còn sống lâu như vậy, làm sao có thể ngốc đến nỗi trực tiếp chạy đến quý phủ thủ vệ sâm nghiêm của kẻ thù đi ám sát hắn? Làm sao có thể tin tươngt nàng như thế, lập tức liền nói cho nàng thân phận thật, phải biết rằng, Cố Dật Lâu là người lẽ ra phải chết từ tám năm nhìn Cố Dật Lâu, vừa vặn nhìn đến ánh mắt hắn, nhìn đến hoài nghi trong mắt nàng, vẻ mặt hắn cực kì bi thống, sau đó ngã xuống.“Cố công tử -” Cầu Mộ Quân kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng chạy Dật Lâu ấn ngực, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nhìn nàng gian nan nói“Ta sẽ không lừa ngươi......” Nói xong câu đó hắn cũng không phát ra thanh âm nào nữa, chỉ gắt gao mở to mắt, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, thân thể cũng run rẩy .“Cố công tử, ngươi làm sao vậy, Cố Dật Lâu......” Cầu Mộ Quân lập tức khóc, ôm hắn vào trong lòng, bất lực nhìn về phía Đoàn Chính Chính Trung nhìn Cố Dật Lâu nằm trên đất, trong mắt là hờ hững, đến lúc gặp phải ánh mắt của Mộ Quân không mở miệng cầu hắn, chỉ không ngừng rơi nước mắt, bất lực mà lại chờ đợi nhìn mặt Đoàn Chính Trung không có biểu tình gì,trong đáy mắt cũng không có chút cảm xúc. Bạn đang đọc truyện trên
truyen phu quan la thai giam tong quan